Sáng 26/6, Quốc hội đã biểu quyết thông qua Luật Bảo vệ dữ liệu cá nhân, với 433/435 đại biểu Quốc hội có mặt biểu quyết tán thành. Trong đó có nội dung cấm mua, bán dữ liệu cá nhân dưới mọi hình thức vì không được coi là tài sản
Theo đó, tiếp tục Kỳ họp thứ 9 Quốc hội khóa XV, sáng nay (26/6), các đại biểu đã biểu quyết thông qua Luật Bảo vệ dữ liệu cá nhân (DLCN).
Trước đó, các đại biểu Quốc hội đã thảo luận tại tổ và hội trường về dự thảo luật này. Sau chỉnh lý, tiếp thu, dự thảo luật có 5 chương và 39 điều (giảm 2 chương, 29 điều), trong đó đã bỏ 19 điều, ghép nội dung 21 điều thành 9 điều và bổ sung 2 điều mới.
Theo Ủy ban Thường vụ Quốc hội, dự thảo Luật bảo đảm tính thống nhất với hệ thống pháp luật, tương thích với điều ước quốc tế có liên quan mà Việt Nam là thành viên và bảo đảm tính khả thi.
Trong đó, quy định xử lý vi phạm pháp luật về bảo vệ DLCN (Điều 8) đã được thiết kế lại theo tính chất, mức độ, hậu quả của hành vi vi phạm. Chẳng hạn, đối với hành vi mua, bán DLCN, có thể phạt đến 10 lần khoản thu có được từ hành vi vi phạm.
Bên cạnh đó, theo Điều 7 của Luật nghiêm cấm hành vi như: Sử dụng DLCN của người khác để thực hiện hành vi trái pháp luật; Cho người khác sử dụng DLCN của mình; Chiếm đoạt, cố ý làm lộ hoặc làm mất DLCN; Xử dụng DLCN với mục đích chống lại Nhà nước, xâm phạm quốc phòng, an ninh quốc gia, trật tự xã hội, hoặc cản trở việc bảo vệ DLCN.
Đặc biệt, đối với hành vi vi phạm quy định chuyển DLCN xuyên biên giới, mức phạt tiền tối đa 5% doanh thu năm liền trước; Đối với các hành vi vi phạm khác, mức phạt tiền tối đa là 3 tỷ đồng; Với cá nhân vi phạm, mức xử phạt bằng 1/2 đối với tổ chức.
Theo Ủy ban thường vụ Quốc hội, quy định cấm mua, bán DLCN nhằm kịp thời ngăn chặn hành vi thu thập trái phép và rao bán các gói DLCN trên không gian mạng hay người trong nội bộ các tổ chức bán DLCN cho đối tượng bên ngoài lợi dụng lừa đảo, chiếm đoạt tài sản quy mô lớn, gây bức xúc trong xã hội thời gian qua.
DLCN không thể được giao dịch như hàng hóa thông thường vì gắn với quyền nhân thân, quyền riêng tư của mỗi người.
Tham khảo kinh nghiệm quốc tế cho thấy, DLCN không được công nhận là tài sản. Tại một số quốc gia như Mỹ, Thái Lan, Singapore, Malaysia… cũng chỉ công nhận về quyền kiểm soát của chủ thể đối với việc sử dụng DLCN của mình…
Quyền kiểm soát này không phải chỉ thực hiện qua quyền đồng ý tiết lộ, chia sẻ, chuyển giao DLCN cho bên khác và nhận lại lợi ích, mà còn có các quy định hết sức chặt chẽ để vận hành một cơ chế đồng bộ, kiểm soát để DLCN của chủ thể không bị xâm phạm, sử dụng sai mục đích (Như bắt buộc thỏa thuận bằng văn bản giới hạn chính xác mục đích sử dụng, thời gian sử dụng; Không được tự ý chuyển giao cho bên thứ ba; Không sử dụng vào các mục đích khác ngoài thỏa thuận; Chủ thể luôn có quyền từ chối hoặc rút lại sự đồng ý một cách dễ dàng bất cứ lúc nào).