(Ảnh: Từ trang Thông tin Chính phủ)
Tháng 6, các tỉnh thành trên cả nước lại sôi động bước vào những kỳ thi quan trọng: từ tuyển sinh lớp 10 đến kỳ thi tốt nghiệp THPT.
Đặc biệt, trong hai ngày 26–27/6, hơn một triệu học sinh lớp 12 đã dự kỳ thi tốt nghiệp THPT 2025 – cột mốc mang tính bản lề sau 12 năm đèn sách. Các sĩ tử mang theo nhiều kỳ vọng, cũng không ít áp lực và hồi hộp.
Nhưng cùng với sĩ tử, còn có những “hậu phương” âm thầm lo lắng và hồi hộp chẳng kém: đó là những người cha, người mẹ.
Năm nào cũng vậy, cứ đến mùa thi, hình ảnh các bậc phụ huynh đồng hành cùng con đến trường thi lại khiến bao người xúc động.
Trước cổng trường, bất kể trong cái nắng đổ lửa hay giữa những cơn mưa bất chợt, người ta vẫn thấy những ông bố, bà mẹ lặng lẽ, kiên nhẫn ngồi chờ cho đến khi con bước ra khỏi phòng thi, ánh mắt trông ngóng, thấp thỏm.
“Tôi muốn con, dù làm bài có tốt hay không, khi bước ra nhìn thấy mẹ sẽ có cảm giác yên tâm hơn. Để con nhớ rằng, dù thế nào thì vẫn luôn có ba mẹ ở đây, đồng hành cùng con.” – Chị Ngọc Anh, một phụ huynh có con thi Tốt nghiệp THPT đợt này chia sẻ.
Cha mẹ có thể không giỏi giang hay hoàn hảo, nhưng lại luôn là người không bao giờ buông tay con khi con cần một điểm tựa.
Anh Huỳnh Sang (TP.HCM) chia sẻ: “Tôi thích cảm giác được đưa đón con đi thi. Vì đó là khi tôi thấy mình thật gần con, cảm nhận rõ sự hồi hộp, háo hức của tuổi học trò – và cả vai trò làm cha, làm mẹ. Dù con đã lớn, tôi vẫn muốn được đi cùng con.”
Chị Hoàng Thị Phương (Bình Dương) cũng đồng tình: “Tôi thấy nhiều người nói rằng, cha mẹ đi thi cùng con là bao bọc, là không để con lớn. Nhưng thử hỏi: con cái có cả một đời để trưởng thành, còn cha mẹ… liệu còn bao nhiêu mùa thi nữa để được đồng hành cùng con?”
Có lẽ, mỗi người có rất nhiều lý do khác nhau để đồng hành cùng con trên bước đường đến trường thi, “đồng hành” theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Và với tình yêu – mọi lý lẽ đều vô nghĩa.
“Thế giới mênh mông đâu bằng nhà mình”
Lòng cha mẹ yêu con đâu chỉ thể hiện trong mỗi ngày con đi thi. Đó là tình yêu có mặt trong từng điều nhỏ nhặt nhất của đời sống: một bữa cơm nóng chờ con tan học, chiếc áo được là phẳng từ sớm, hay tiếng “suỵt” khe khẽ nhắc nhau giữ yên lặng để con ôn bài ở phòng bên.
Đó còn là những lần cha vất vả chạy xe máy đội mưa hàng chục cây số đến lớp học thêm đón con về, là những lần mẹ giấu đi mệt mỏi để động viên con trước buổi kiểm tra quan trọng.
Là ánh mắt trìu mến dõi theo, là chiếc khăn giấy vò nát trong tay vì không thể làm gì hơn ngoài chờ đợi.
Không phải cha mẹ nào cũng khéo léo trong cách bày tỏ, nên tình yêu ấy cũng có lúc bị hiểu lầm là phiền toái, là can thiệp quá sâu. Nhưng phần lớn đó đều xuất phát từ một mong muốn giản dị: con được bình an, đủ đầy, dù chính họ có vất vả, thiệt thòi.
Rồi con sẽ lớn, rời khỏi vòng tay cha mẹ để bước vào đời. Sẽ đến một lúc con không còn thấy cha mẹ đưa đón mỗi ngày, không còn ai hỏi han từng bữa ăn, giấc ngủ. Khi ấy, nhiều người con mới nhận ra: mình đã quen thuộc với sự quan tâm, chăm sóc đó đến mức chưa từng bày tỏ lòng biết ơn. Và khi ấy, nhiều bạn trẻ lại thấy tiếc nhớ.
Mới đây, trên mạng xã hội facebook, một bạn sinh viên đang học ĐH tại Hà Nội chia sẻ “nhất định phải trở về quê sau khi tốt nghiệp” chỉ vì một lý do: “Thương mẹ quá rồi”:
“Mẹ mình làm ở cái lò gạch, ngày nào cũng đốt lò, vận chuyển gạch giữa cái nóng hơn 40 độ. Có lần mình hỏi lương mẹ bao nhiêu, mẹ bảo 5 triệu. Mình đã nghĩ như vậy là đủ… cho đến khi nghe mẹ kể tiền ăn học của em, tiền đi lại mỗi lần hai chị em lên thành phố, tiền mình cần gì mẹ cũng sắm. Lúc đó, mình mới thấy mình đã nghĩ quá đơn giản.
Trước đây còn đắn đo giữa ở lại hay về quê, nhưng giờ thì mình chắc chắn phải về để phụ mẹ”
Những lời chia sẻ mộc mạc ấy khiến nhiều người xúc động và tỏ ý đồng cảm. Bởi lòng hiếu thảo, sự chân thành vẫn luôn đủ sức lay động mọi trái tim.
Gia đình không phải lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Ở đó có những giận hờn, những hiểu lầm, cả những cuộc tranh cãi – nhưng cha mẹ vẫn luôn là người sẵn lòng thứ tha.
Ngày mai, 28/6 – Ngày Gia đình Việt Nam – là một lời nhắc nhớ về gia đình, về tổ ấm thân thương giữa bộn bề cuộc sống.
Nhắc ta rằng: điều quý giá nhất đôi khi không nằm ở sự thành công hay của cải vật chất, mà ở cảm giác ấm áp và bình yên khi biết rằng: dù ta đi đến đâu, vẫn luôn có cha mẹ âm thầm chờ đợi, sẵn sàng dang rộng vòng tay đón ta trở về.
Như một câu hát giản dị mà nghẹn ngào của nhạc sĩ Trần Tiến:
“Mẹ ơi, thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Ngoài kia phú quý vinh hoa, vinh hoa đâu bằng có mẹ.”